Có khi nào khi một hôm thức thật khuya, trong đầu cứ nghĩ mông lung mãi về hình ảnh của một người nào đó trong quá khứ? Người để lại trong ta rất nhiều kỉ niệm đẹp, bao nhiêu trải nghiệm mà ta ít khi được gặp trong cuộc đời.
Có khi nào khi sáng thức dậy, còn chưa kịp nghĩ đến chuyện đánh răng rửa mặt đã nghĩ đến người đó? Cái người mà mình luôn tự cho là chỉ còn lại hư ảnh trong tâm tri, không có gì luyến tiếc?
Có khi nào lúc ta một mình, lại suy nghĩ mông lung về những việc làm trước đây của mình mà cảm thấy nó thật ngu ngốc?
Có khi nào? |
Có khi nào ta thấy một nụ cười hạnh phúc nở trên mặt của mẹ, ta lại nghĩ về cái ngày đó, cái ngày mà mẹ sẽ già đi, không còn trên cõi đời này với mình nữa và rơm rớm nước mắt?
Có khi nào ta muốn dành cho mẹ những lời cảm ơn, những câu nói yêu thương chân thành nhất. Mà lại không dám nói ra, chỉ biết giữ ở trong lòng?
Có khi nào khi bước ra đường đời, đi làm và cảm nhận cuộc sống nơi xã hội tấp nập, ta lại nghĩ về những ngày tháng trên lớp lúc còn là học sinh, giờ học quay sang đứa bên cạnh nói chuyện trên trời dưới đất, cùng đám bạn chơi ngu hết trò này đến trò khác, để ý cô bạn lớp bên?
Có khi nào bạn thấy bất lực khi muốn thay đổi một xã hội nhưng tiếng nói của mình không giá trị? Bất lực trước một cộng đồng bảo thủ và luôn có nguồn kiến thức "ếch ngồi đáy giếng"?
Có khi nào bạn chửi rủa và dìm hàng người khác và nghĩ đến cảm giác của người đó?
Có khi nào bạn thể hiện phơi bày kiến thức, nhưng kiến thức đó sai và bị người khác chỉ trích. Thay vì gật đầu và chấp nhận sai rút kinh nghiệm, bạn lại gân cổ lên cãi lý cho cái sai của chính mình?
Có khi nào bạn nghĩ, tình yêu là một khái niệm xa xỉ?
Có khi nào bạn nghĩ, tình yêu sẽ tự đến với bạn nếu bạn chờ đợi?
Có khi nào bạn cố trở thành người khác, nhưng sau một thời gian lại quay về con người của chính mình?
Có khi nào giữa đường đời tấp nập?
Có khi nào?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét